Bão số 11 tàn phá miền Trung
Đất nước mình hình chữ S với một phần bề cong chữ S vươn ra biển khơi
mang lại cơ man cơ hội làm giàu với những bãi biển bạt ngàn cát nắng và
gió, với những thắng cảnh du lịch say đắm lòng người cùng những cầu cảng
cho tàu bè hàng hóa vươn khơi, xuất ngoại, cho bà con ngư dân dong buồm
mang về tôm cá. Nhưng bề cong chữ S – nơi khúc ruột miền Trung vươn
biển lại cũng chính là nơi đầu sóng ngọn gió hứng chịu biết bao nhiêu là
thiên tai bão lũ.
Từ những cơn bão mang số đếm thứ tự lạnh lùng cho đến những cơn bão được
gọi bằng những tên mỹ miều do xuất xứ của bão cứ năm này qua năm khác
lừ lừ, lừng lững từ xa đổ gần vào dải đất vốn đã quanh năm vất vả gánh
trĩu hai đầu đất nước. Ngay trong bão và ngay sau bão là mất mát, đau
thương về người, là thiệt hại về vật chất, cảnh quan. Bão đổ vào, tàn
phá, giằng giật đi từng tấm mái tôn, bức tường, dâng lũ ngút ngàn, xấp
xoải nóc mái, đánh qua ngọn cây, cuốn phăng mùa màng, gia súc.
Chỉ riêng cơn bão số 11 đã làm miền Trung mất mát 26 con người và hơn
3.400 tỷ đồng giá trị tài sản vật chất. Riêng với Quảng Bình vừa trải
qua sự tàn phá của cơn bão số 10, mọi mất mát còn chưa kịp gượng lại thì
cơn bão số 11 tiếp tục đổ vào và mất mát lại thêm mất mát. Thêm 12
người nữa không còn gặp lại gia đình, bè bạn, lại hàng ngàn mái nhà
trống hoác, hàng chục nghìn ngôi nhà ngập trong nước, hàng chục nghìn
con vật nuôi bị lũ cuốn trôi, vài chục nghìn hecta lương thực và hoa màu
mất trắng. Thiệt hại mà cơn bão số 11 này gây ra cho Quảng Bình lên đến
430 tỷ đồng. Những con số khô khốc và đầy đau thương. Sự khắc nghiệt
của thiên nhiên dường như càng ngày càng nghiệt ngã hơn mà một phần rất
lớn là do chính sự tàn phá của con người đối với thiên nhiên.
Với sự sẻ chia thơm thảo, rất nhiều đoàn cứu trợ đã dồn về Miền Trung,
dồn về các tỉnh bị thiệt hại lớn. Mỗi địa phương trong cả nước, mỗi tổ
chức đoàn thể, xã hội mỗi doanh nghiệp và cộng đồng doanh nghiệp - mỗi
nơi mỗi vẻ chuyển hàng cứu trợ về miền trung. Đâu đâu cũng đau đáu những
tấm lòng hướng về Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, nơi những
con người trong khó khăn bão tố đang chắt chiu lo toan vượt lên, bươn ra
để khôi phục sau bão.
Người Việt mình bao đời nay trong truyền thống nhường cơm sẻ áo, bầu bí
chung giàn nay trong lúc khó khăn dù chung dù riêng vẫn lá lành đùm lá
rách, rồi cả những nơi lá rách ít đùm lá rách nhiều. Cùng với sự hỗ trợ
chính thức của nhà nước, thì sự hỗ trợ của các địa phương, doanh nghiệp,
tổ chức và những cá nhân này đã thật sự ghé vai kịp thời chia bớt một
phần gánh nặng lo toan chung. Có những doanh nghiệp không ngần ngại
chuyển ngay những tấn sản phẩm lương thực, thực phẩm của mình thẳng vào
các tỉnh bão lũ, có những tổ chức đã phát động phong trào, huy động trợ
giúp, và có cả những cá nhân hay nhóm nhỏ tự bảo nhau gom góp để sẻ
chia.
Thật cảm động có những chuyến xe đầy ắp hàng cứu trợ chỉ một lái xe một
người áp tải bươn chải qua những chặng đường rồi giao hàng đến tận tay
mỗi gia đình khó khăn. Trên chuyến xe khách chạy đêm tuyến Hà Nội -
Quảng Bình sau khi bão số 11 tan chưa đầy một tuần, tôi ngồi cạnh ghế có
2 chàng trai còn rất trẻ. Dọc hành trình đêm, thấy các cậu thỉnh thoảng
lại điện thoại trao đổi với ai đó về chuyện xe hàng đã đi đến đâu, ngỡ
các cậu là doanh nghiệp. Sau hỏi chuyện mới biết, hai cậu được giao
nhiệm vụ đại diện cho các cựu học sinh cấp 2 từ những năm nảo năm nào
của trường Lê Hồng Phong ở Thái Bình, đang sống và làm việc tại Hà Nội,
thay mặt các bạn mang hàng vào cứu trợ bà con vùng bị bão ở Quảng Bình.
Hóa ra là các cậu vẫn thỉnh thoảng sinh hoạt đồng hương, nay thấy bà con
gặp bão, tự đứng ra phát động phong trào trong các cựu học sinh này và
cả các nhà hảo tâm khác, gom góp được đầy một xe tải toàn hàng thiết yếu
để đi hỗ trợ. Chiếc xe dùng để chở hàng cũng là huy động từ bạn bè đã
chất đầy toàn là hàng cứu trợ, chỉ còn 1 chỗ ngồi, mà các cậu lại có 2
người đi nên các cậu mua vé xe khách đi sau. Cảm động hơn khi biết chính
các cậu cũng lần đầu tiên vào Quảng Bình, và nhóm đồng hương ấy cũng
không ai có họ hàng người thân ở Quảng Bình. Nhưng thấy các cậu rất tự
tin trên hành trình đêm ấy, bởi “chúng em đã điện thoại nhờ đoàn thanh
niên của công an tỉnh hướng dẫn”. Những tấm lòng như thế thật quý và
đáng trân trọng biết bao nhiêu.
Những tấm lòng như thế vẫn đang hướng về miền Trung, những chuyến hàng,
những toa tàu chất đầy gạo, mỳ, quần áo, chăn màn, võng, bạt, thuốc men,
nước uống . . . dồn về miền Trung cứu trợ khẩn cấp những ngày sau bão,
rồi sau đó và cho đến giờ là vật liệu xây dựng, gạch ngói, tôn lợp, xi
măng sắt thép chuyển về giúp khôi phục nhà cửa cầu đường. Tất cả đều
đang hối hả. Rất nhiều chính sách, giải pháp và sự hỗ trợ trực tiếp của
cả nước đã và đang được dồn cho miền Trung trong công cuộc khôi khục
cuộc sống bình thường sau bão. Bà con nơi này đang gom nhặt, sửa chữa,
dựng lại cửa nhà, trường lớp, khôi phục ruộng vườn, nhân lại đàn gia súc
gia cầm. Nhưng ở nơi liền kề với biển, nơi hầu như hứng bão trước tiên
như thế, và bão cứ đổ vào liên tiếp như thế, hỗ trợ nào cho kịp, cho đủ.
Cho dù nhiều mái nhà đã và đang được gia cố trở lại, trường học đã được
dọn quang, trẻ em lại đến trường. Nhưng trong số các em trở lại lớp hôm
nay, có em còn đi chân đất, có em chưa đủ bữa sáng, có cả những em
không còn cha hay mẹ nữa.
Vậy mà đâu đó vẫn có những câu chuyện không vui. ấy là những chuyến cứu
trợ mang hơi hướng bề nổi, theo cách trống dong cờ mở, khoa trương cho
những người không hề gặp khó. Rồi cả đâu đó những lô hàng xấu xí, kém
chất lượng, những chiếc áo hôi bẩn, cũ nát. May thay, những hiện tượng
ấy chỉ là hãn hữu.
Giờ này những cơn bão khác đang rình rập đổ về và rồi không biết sẽ là
những bão số mười mấy nữa đang hình thành tít khơi xa. Miền Trung ruột
thịt - nơi phần chữ S vươn biển lại gồng mình chờ bão. Thương lắm miền
Trung ơi. Những tấm lòng cả nước vẫn luôn lắng tin, lắng tiếng từ vùng
bão lũ, sẵn sàng cùng chống bão, sẵn sàng sẻ chia ./.