Là con một trong một gia đình bố mẹ làm công nhân viên. Cả họ ai cũng đẻ con trai mà nhà mình mẹ lại để con gái nên mình bị bố ghét. Suốt ngày mình bị bố so sánh.
Học gần như đội sổ suốt những năm cấp I và suýt nữa trượt khi thi vào cấp III, càng ngày mình càng bị bố ghét. Cấm đủ thứ ở trong nhà. Đến giờ mình cứ đi đâu vẫn phải cầm bnar đồ theo, âu cũng là tác dụng phụ từ chuyện cấm cửa của bố ngày ấy. Trong ba năm cấp III của trường THPT Xuân Đỉnh, gặp được ông thầy giáo dạy văn rất giống ố, lý do: ghét mình. Chắc tại mình khó đào tạo quá, toàn bị điểm kém. Bí bách mình đành quay ra học toán lý hóa, thề không bao giờ thi vào trường nào có khối C. Có lần thầy giáo dạy văn nhân dịp giảng về Chí Phèo đã nhìn mình mà nói: "chữ Hiền với chữ Hèn gần nhau lắm. chỉ cách nhau mối chữ i thôi". Ức thầy, thế là từ đó học hành bớt mải chơi hơn. Nhưng vẫn giữ lời thề toán lý hóa là toán lý hóa.
Trượt đại học năm đầu. Là thật, trường ĐH kinh tế và trường ĐH thương mại đánh trượt một đứa có thể tự mở được một quán chè suốt mùa hè năm lớp 10 và đi buôn hoa đào ngày tết suốt những năm lớp 11, 12. Khóc lóc chán đành gom vốn mở quán nước ven hồ Tây gần nhà. Tất nhiên là lấn chiếm vỉa hè thôi, cũng một phần để trốn cơn thịnh nộ của bố. Nào ngờ từ thời điểm ấy tới suốt năm năm sau quán nước đó lại là thu nhập chính của cả gia đình.
Lần thứ hai cá chép vượt vũ môn, con bé bán quán nước vẫn luôn phải chạy hàng khỏi xe ô tô bắt bớ những kẻ lấn chiếm vỉa hè của công an địa phương. Ơn trời, đỗ thủ khoa khoa công nghệ điện tử thông tin của viện Đại học Mở. Bắt đầu bốn năm trời đi học mà cứ như trên mây. Chọn lầm nghề, chọn nhầm ước mơ chỉ vì bố mẹ bảo: "học cái đó đi, sau này lương cao lắm".
Sinh viên hết năm thứ nhất, mình quyết định bay bổng. Thế là mình đi làm thêm cho hàng AGNET của Ý hai năm và đi làm kỹ thuật cho cửa hàng máy tính Hoàng ANh một năm nữa rồi tốt nghiệp. Kịp trang bị cho mình một bằng tiến Anh, một bằng tiếng Ý, một bằng giỏi tốt nghiệ Đại học Mở, một bằng kế toán 3 tháng chỉ vì sợ ít bằng quá sẽ không xin được việc. Mình nhận được cú điện thoại gọi đi làm trước khi ra trường ba ngày.
Hai năm đầu luẩn quẩn làm một nhân viên văn phòng, một chức danh hoa mỹ cho một nhân sự dành cho các việc vặt, kể cả đi lau chùi nhà vệ sinh lúc chị lao công nghỉ ốm. Sợ bị bố mang ra so sánh với con bé cũng tên là Hiền của nhà hàng xóm nổi tiếng khu tập thể, mình lại vội vàng tiếp tục học.
Tự học ngày học đêm về marketing và về thiết kế. Vừa học vừa làm, vừa trả giá, vừa học vùa ôn lấy những việc chưa ai dám làm, cuối cùng ban giám đốc cũng trọng dụng: năm thứ ba, mình đã là thiết kế chính các sản phẩm của công ty và chịu trách nhiệm chính về mảng marketing nữa. Thế mới biết, đừng vội nản trước những ước mơ. Hai năm sau này, mình đã được đảm nhiệm công việc mà mình yêu mến.
Cuối năm thứ ba, mình đi lấy chồng. Cơn lốc chứng khoán làm mở mắt những gã đàn ông nóng vội, cuốn đi biết bao nhiêu xót xa. Cơn bão ấy cuốn cả ông xã mình, cả những khoản nợ to tướng, cả những tích cóp của mìnht từ hồi cấp III. Khó khăn, mình trở thành người kiếm tiền trả hợ cho chồng.
Sinh xong em bé, cảm thấy cứ đi làm công ăn lương thế này biết bao giờ mới mở mặt ra được, mình ủng hộ ông xã chung vốn với bạn bè ra làm ăn buôn bán hàng thời trang, chuyên đổ buôn cho các cửa hàng. Ké thêm tí ti cung cấp máy khâo mini. Cuộc sống bắt đầu đỡ vất vả hơn.
Ôi, cuộc sống, lên rồi lại xuống, nhìn lại mà thấy thật đáng trân trọng. Có lẽ vì thế mà phởn chí viết ra cuốn khi lấy chàng.....
Linh down